Tào Tháo – Thánh nhân đê tiện,

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015
Chuyện kể rằng: Có lần thúc phụ thấy Tào Tháo láu cá như thế liền mách với Tào Tung. Tào Tháo biết vậy liền nghĩ cách, giả bị trúng gió ngã lăn ra. Thúc phụ chạy đi gọi Tào Tung, nhưng khi thấy cha đến thì Tào Tháo lại tươi tỉnh như bình thường. Tào Tung hỏi nguyên do, Tào Tháo nói rằng:
“Vì thúc không thích hài nhi nên bày đặt điều xấu thôi.”
Do đó Tào Tung không tin lời người thúc mách tội của Tào Tháo nữa.Về điểm này, Mao Tôn Cương khi bình Tam Quốc Diễn Nghĩa cho rằng Tào Tháo “từ nhỏ đã gian xảo cơ mưu”, còn Nguyễn Tử Quang trong Tam Quốc bình giảng lại cho rằng: khuyết điểm cũng do vị thúc của Tào Tháo vốn có thành kiến không tốt và ít tình cảm với cháu; nếu thấy cháu ngã mà thúc bế ngay lên vào nhà gặp cha thì Tào Tháo không có cách gì lừa cha dối thúc được.
Khi lớn, Tào Tháo vẫn thích chơi bời, khác hẳn với những sĩ phu trọng danh tiết, tuy vậy vẫn có những người kính trọng ông như Kiều Huyền, Hứa Tử Tương. Hứa Tử Tương đánh giá Tào Tháo là năng thần thời trị và gian hùng thời loạn.
Hình ảnh Tào Tháo được thể hiện trong bộ sách là người có hai mặt khác nhau. Qua mỗi sự kiện, Tào Tháo thể hiện là một người đê hèn, gian xảo trong suy nghĩ và hiểm độc khi thu phục quần hùng tam quốc. Bên cạnh đó, ông lại là một bậc thánh nhân giàu tình cảm, thương yêu dân chúng và đau đáu cho nỗi lo của thiên hạ.
Chia sẻ bài viết ^^
Other post

All comments [ 0 ]


Your comments